
Nhà phê bình văn học người Nga Belinsky từng nói: “Nhà thơ là người cho nhân loại những điều quý giá nhất, không chỉ bằng những áng văn chương, mà bằng chính cuộc đời mình.” Nếu mở rộng nhận định này, ta có thể nói rằng những vĩ nhân thực sự là những người để lại dấu ấn không chỉ qua tư tưởng, hành động mà còn qua chính nhân cách và tấm gương của họ. Hồ Chí Minh – vị Cha già của dân tộc Việt Nam – không chỉ là một nhà cách mạng lỗi lạc, một nhà lãnh đạo kiệt xuất mà còn là một nhà thơ, một nghệ sĩ trong tâm hồn. Người đã sống cả cuộc đời mình như một bài thơ đẹp về lý tưởng, lòng yêu nước và đức hy sinh. Từ làng Sen yêu dấu, Người đã bước ra thế giới, mang theo khát vọng độc lập, tự do cho dân tộc, để rồi trở thành ánh sáng soi đường cho bao thế hệ người Việt Nam hôm nay và mai sau.
Lịch sử dân tộc Việt Nam đã ghi danh biết bao anh hùng, nhưng có lẽ không ai sánh được với Hồ Chí Minh – người đã dành trọn cuộc đời mình để đấu tranh cho độc lập, tự do. Năm 1911, chàng thanh niên Nguyễn Tất Thành rời bến cảng Nhà Rồng, mang theo khát vọng tìm đường cứu nước. Hơn ba mươi năm bôn ba khắp thế giới, Người thấu hiểu nỗi thống khổ của dân tộc và hun đúc nên tư tưởng cách mạng vĩ đại. Khi bản Tuyên ngôn Độc lập được Người đọc vang dội tại Quảng trường Ba Đình năm 1945, đó không chỉ là lời tuyên bố khai sinh nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa mà còn là dấu mốc lịch sử, đánh dấu sự chấm dứt của một thời kỳ nô lệ. Trong suốt những năm tháng kháng chiến trường kỳ, Người đã lãnh đạo nhân dân đấu tranh bằng cả ý chí kiên cường và tinh thần bất khuất, để rồi làm nên chiến thắng Điện Biên Phủ năm 1954 và đặt nền móng cho ngày giải phóng hoàn toàn đất nước vào năm 1975.
Nhưng Hồ Chí Minh không chỉ vĩ đại trong sự nghiệp cách mạng mà còn khiến nhân dân kính yêu bởi trái tim bao dung và đức hy sinh cao cả. Người từng nói: “Tôi chỉ có một ham muốn, ham muốn tột bậc, là làm sao cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành.” Cả cuộc đời Người chính là minh chứng rõ nét nhất cho điều đó. Dù là một nguyên thủ quốc gia, Bác vẫn sống giản dị trong căn nhà sàn nhỏ bé, đi đôi dép cao su mòn vẹt, ăn bữa cơm đạm bạc với dưa cà, canh rau. Người luôn đặt nhân dân lên trên hết, từ việc đi thăm hỏi từng người lính ngoài mặt trận đến việc viết thư cho học sinh nhân dịp khai giảng năm học mới. Trong trái tim Hồ Chí Minh, không có khoảng cách giữa lãnh tụ và quần chúng, mà chỉ có tình yêu thương và sự tận tụy.

Nhà phê bình văn học người Nga Belinsky từng nói: “Nhà thơ là người cho nhân loại những điều quý giá nhất, không chỉ bằng những áng văn chương, mà bằng chính cuộc đời mình.” Nếu mở rộng nhận định này, ta có thể nói rằng những vĩ nhân thực sự là những người để lại dấu ấn không chỉ qua tư tưởng, hành động mà còn qua chính nhân cách và tấm gương của họ. Hồ Chí Minh – vị Cha già của dân tộc Việt Nam – không chỉ là một nhà cách mạng lỗi lạc, một nhà lãnh đạo kiệt xuất mà còn là một nhà thơ, một nghệ sĩ trong tâm hồn. Người đã sống cả cuộc đời mình như một bài thơ đẹp về lý tưởng, lòng yêu nước và đức hy sinh. Từ làng Sen yêu dấu, Người đã bước ra thế giới, mang theo khát vọng độc lập, tự do cho dân tộc, để rồi trở thành ánh sáng soi đường cho bao thế hệ người Việt Nam hôm nay và mai sau.
Lịch sử dân tộc Việt Nam đã ghi danh biết bao anh hùng, nhưng có lẽ không ai sánh được với Hồ Chí Minh – người đã dành trọn cuộc đời mình để đấu tranh cho độc lập, tự do. Năm 1911, chàng thanh niên Nguyễn Tất Thành rời bến cảng Nhà Rồng, mang theo khát vọng tìm đường cứu nước. Hơn ba mươi năm bôn ba khắp thế giới, Người thấu hiểu nỗi thống khổ của dân tộc và hun đúc nên tư tưởng cách mạng vĩ đại. Khi bản Tuyên ngôn Độc lập được Người đọc vang dội tại Quảng trường Ba Đình năm 1945, đó không chỉ là lời tuyên bố khai sinh nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa mà còn là dấu mốc lịch sử, đánh dấu sự chấm dứt của một thời kỳ nô lệ. Trong suốt những năm tháng kháng chiến trường kỳ, Người đã lãnh đạo nhân dân đấu tranh bằng cả ý chí kiên cường và tinh thần bất khuất, để rồi làm nên chiến thắng Điện Biên Phủ năm 1954 và đặt nền móng cho ngày giải phóng hoàn toàn đất nước vào năm 1975.
Nhưng Hồ Chí Minh không chỉ vĩ đại trong sự nghiệp cách mạng mà còn khiến nhân dân kính yêu bởi trái tim bao dung và đức hy sinh cao cả. Người từng nói: “Tôi chỉ có một ham muốn, ham muốn tột bậc, là làm sao cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành.” Cả cuộc đời Người chính là minh chứng rõ nét nhất cho điều đó. Dù là một nguyên thủ quốc gia, Bác vẫn sống giản dị trong căn nhà sàn nhỏ bé, đi đôi dép cao su mòn vẹt, ăn bữa cơm đạm bạc với dưa cà, canh rau. Người luôn đặt nhân dân lên trên hết, từ việc đi thăm hỏi từng người lính ngoài mặt trận đến việc viết thư cho học sinh nhân dịp khai giảng năm học mới. Trong trái tim Hồ Chí Minh, không có khoảng cách giữa lãnh tụ và quần chúng, mà chỉ có tình yêu thương và sự tận tụy.
Gạo đem vào giã bao đau đớn
Gạo giã xong rồi, trắng tựa bông.
Sống ở trên đời, người cũng vậy,
Gian nan rèn luyện mới thành công
Không chỉ trong thơ, tầm vóc văn hóa của Hồ Chí Minh còn thể hiện qua tư tưởng, đạo đức và phong cách sống. Người không ngừng học hỏi từ tinh hoa nhân loại, dung hòa tư tưởng Đông – Tây để tìm ra con đường phù hợp nhất cho dân tộc. Có thể nói, Người không chỉ là một nhà cách mạng vĩ đại mà còn là một biểu tượng văn hóa lớn của thế kỷ XX.
Nhà văn Nguyễn Tuân từng nhận xét: “Cụ Hồ, Người là bậc đại nhân, đại trí, đại dũng, nhưng trước hết, Người là một con người.” Chính nhân cách cao đẹp, lòng yêu nước nồng nàn và sự cống hiến không ngừng nghỉ của Hồ Chí Minh đã khiến Người trở thành bất tử trong trái tim dân tộc Việt Nam. Nếu văn học là tấm gương phản chiếu tâm hồn thời đại, thì cuộc đời Bác chính là một áng văn kỳ vĩ mà mỗi trang viết đều thấm đượm tinh thần yêu nước và đạo lý làm người. Dẫu năm tháng có trôi qua, hình ảnh Bác Hồ vẫn sáng mãi như một vầng dương rực rỡ, soi sáng con đường của đất nước và dân tộc.