Vào một mùa đông rất lạnh năm 1951, khi đất nước ta còn đang trong thời kỳ kháng chiến chống Pháp, Bác Hồ sống và làm việc cùng các cán bộ tại chiến khu Việt Bắc. Trời lạnh đến mức sương muối phủ trắng cả núi rừng, ai cũng co ro trong những bộ quần áo mỏng manh.

Lúc đó, có một chú chiến sĩ cảnh vệ bị cảm lạnh vì không có áo ấm. Khi biết chuyện, Bác Hồ rất lo lắng. Bác liền lấy chiếc áo bông duy nhất của mình – chiếc áo đã cũ và được vá nhiều chỗ – đem tặng cho chú chiến sĩ.

Bác nhẹ nhàng nói:

“Chú mặc tạm áo này cho ấm, đừng để bị ốm. Bác chịu lạnh được, nhưng chú còn trẻ, phải giữ gìn sức khỏe để còn chiến đấu.”

Chú chiến sĩ rất xúc động, rưng rưng nước mắt. Sau đó, mọi người mới biết rằng, từ hôm ấy trở đi, Bác chỉ mặc một chiếc áo mỏng, dù trời rất lạnh. Các cô chú trong cơ quan xin mua áo mới cho Bác, nhưng Bác không đồng ý. Bác nói:

“Bà con mình, bộ đội mình còn khổ lắm. Một chiếc áo ấm lúc này có thể giúp người khác chống chọi cái rét tốt hơn.”

Bài học từ câu chuyện:

Bác Hồ là Chủ tịch nước, nhưng Bác luôn sống giản dị, yêu thương mọi người, nhất là những người khó khăn, vất vả. Qua câu chuyện này, chúng ta học được ở Bác tấm lòng nhân hậu, biết quan tâm và chia sẻ với người khác. Đó là bài học quý giá mà mỗi bạn nhỏ chúng ta nên ghi nhớ và làm theo trong cuộc sống hằng ngày.